Tất cả đâu rồi?

ID: 13869 - Bài viết trong 'Nhân sự Thái Nguyên' gửi bởi Admin, 28 Tháng bảy 2017.

  1. Lượt xem: 2,020

    cap-tren-ngao-man-bemecmedia_vn.jpg
    Anh bảo vệ kéo tôi lại nói nhỏ: “Chị Phương mới vừa bảo tôi cho xem sổ trực coi ai ra, vô lúc nào”. Tôi ngạc nhiên: “Chi vậy?”. Anh bảo vệ nói hình như sếp tôi muốn kiểm tra giờ giấc đi làm của nhân viên trong phòng. Chị ấy thắc mắc tại sao trước đây ai cũng đi sớm, về trễ; còn bây giờ ra vào đúng bon theo quy định…

    Tôi biết sếp đã nhận ra dấu hiệu phản ứng của mọi người. Trước đây, cả phòng chúng tôi thường ở lại làm việc đến tối với phương châm hết việc chứ không hết giờ. Mọi người vui vẻ, tự giác và xem công việc chung như việc của chính mình. Khi mới về nhận chức trưởng phòng thay cho sếp cũ nghỉ hưu, chị Phương rất thích cách làm việc ấy và luôn khen ngợi mọi người. Chúng tôi cũng thấy phấn chấn khi được sếp đánh giá cao.

    Thế nhưng, tháng đầu tiên có sếp mới, thu nhập của chúng tôi lại giảm vì khoản làm ngoài giờ bị cắt, thay vào đó là phụ cấp cố định 50.000 đồng mỗi người dù làm thêm nhiều hay ít. Mọi người xầm xì khi nhận lương nhưng không ai dám hỏi thẳng. Tuy vậy, cái cục ấm ức vẫn chưa nuốt trôi nên mọi người bắt đầu làm việc uể oải. Tình hình kéo dài đến hết tháng thứ hai vẫn không được cải thiện. Điều đáng nói là thu nhập của cả phòng bị giảm trong khi của sếp trưởng phòng thì lại tăng. Chúng tôi hỏi phòng nhân sự thì được trả lời vì trưởng phòng trách nhiệm nặng nề nên được chấm điểm cao. Thêm vào đó, việc phòng hoàn thành tốt nhiệm vụ là nhờ sự lãnh đạo của trưởng phòng, vậy nên phần lớn thu nhập tăng thêm thì sếp được hưởng.

    Chị Mai, người có thâm niên làm việc lâu nhất trong phòng, bức xúc: “Tụi mình làm muốn chết mà thu nhập bị giảm, trong khi sếp 8 giờ mới thấy mặt, chiều kẻng vừa đánh là xách giỏ đi mất mà lại lãnh lương cao. Như vậy là không công bằng”.

    Bức xúc của chị Mai cũng là của tất cả chúng tôi. Vậy là chúng tôi cứ noi gương sếp, có mặt lúc 8 giờ và ra về lúc 17 giờ. Công việc chưa xong thì để mai tính. Anh bảo vệ kể có lần sếp bỏ quên đồ trong phòng, khi quay trở lại lấy, thấy cửa phòng khóa kín, chị ngạc nhiên hỏi: “Tất cả đâu rồi?”.

    Chúng tôi đã ra về vì không có động lực để làm việc. Tôi thấy cách phản ứng như vậy có gì đó sai sai bởi nó ảnh hưởng tới công việc chung. Thế nhưng, khi công sức mình bỏ ra không được nhìn nhận thì có cố gắng mấy cũng bằng thừa…

    Ngọc Hương

     

Chia sẻ trang này